e;y chính là ........ Ông Sáu. Tôi hết hồn, buông con dao, và ngã ngửa xuốngđất, sợ hãi nhìn vào ông Sáu, một bộ đồ trắng, người gầy gò... chỉ có hai con mắt thì xanh lè. Còn chưa hết kinh hãi, thì từ đằng sau hiệnlên hai người nữa mặc đồ đen, tây cầm roi dâu da, mắt đỏ lòm. Như quá sợ hãi, tôi vội quỳ xuống mà lạy lục:
- Xin ông Sáu tha mạng cho con, con biết tội con rồi ... Ông Sáu ơi.
Đèn Điện lại sáng, tôi hơi ngửng đầu lên nhìn thì ba cái vong kia đã biến mất. Tôi vẫn còn hơi nổi da gà, tim đập nhanh, liền đứng lên tiếnra cửa, ngó nghiêng cái khu vườn sau. Bốn bề không còngì cả, chỉ còn mưa và sấm chớp vang trời. Tôi đóng cửaquay lại nằm bên Phương, thật là lạ lùng, nàng đã ngủ say từ lúc nào không hay. Rồitôi vòng tay ôm lấy nàng và cũng nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ, tôi lần tay xuống bụng Phương hạnh phúc mà nghĩ thầm "con của bố".
Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, đúng như câu "saucơn mưa trời lại sáng". Phương đã dậy nấu đồ ăn từlúc nào. Tôi cũng tỉnh dậy, chui khỏi giường và đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Ngồi vào bàn, Phương bê cho tôi một tô mỳ nóng hổi, tôi vừa định cẩm đũa lên ăn thì Phương nói:
- Hôm qua, ông Sáu về thăm em đấy anh ạ...
Tôi nghe đến ông Sáu thì da gà nổi hết cả lên, tôi cố bình tĩnh quay ra nói như không có chuyện gì:
- thế à? vậy ông Sáu có nói gì không?
Mặt Phương thoáng qua có nét buồn, thấy vậy tôi liền hỏi:
- Sao vậy em? có chuyện gì?
Phương quay qua nhìn tôi haihàng nước mắt lưng tròng nói:
- Ông bảo rằng em và anh sẽchết một cái chết thảm khốc.
Tôi như nghe phải tiếng sét đánh ngang tai, chợt đánh rơiđôi đũa xuống bàn. Phương lại bắt đầu khóc thút thít. Tôi vội ôm lấy nàng vào lòng và dỗ dành:
- Thôi em à, chắc em nghĩ lung tung thôi, đừng như vậy, không tốt cho con đâu.
Phương cất tiếng nói nghẹn ngào trong nước mắt:
- Ông sáu bảo, đã mấy lần ông hiện về để ngăn em không cho em giết Thi, nhưngvì có anh là người khắc tuổi ông, nên có anh ông không về được.
Tôi lúc này nghe đến đây thì thấy vô lý lắm, vì rõ ràng hôm qua tôi và ông sáu có chạm chán với nhau, chả lẽ làtôi nhìn nhầm. Đang nghĩ vẩn vơ thì chợt Phương nói tiếp: