thấy thủ phạm hét lên giữa lớp thì từ ngạc nhiên rồi chuyển sang mừng rỡ và ngay lập tức nhỏ chạy xuống ngay bên bàn nó, ôm chầm lấy nó tíu tít nói:
– Anh Việt Kute của em, em nhớ anh chết mất à
Mấy đứa kia nhìn cảnh tượng vừa rồi thì cứ chỗ mắt ra nhìn, mồm há muôn rớt luôn cả quai hàm; còn Hưng, hắn Ly thì chết đứng luôn tại chỗ trả hiểu gì luôn…
– Nhóc, nhầm hàng rồi – Nó đẩy cô bé đó ra
– Hả? – Nhỏ ngơ ngác
– Anh Việt đây cơ mà, chị là Việt Anh à. Có mỗi thế mà nói k biết bao nhiêu lần mà vẫn nhầm là sao zị? – Nó mắng iu nhỏ
– Hả, hehe lôn, lôn roài, lỗi kỹ thuật tý ấy mà. Tại lâu quá rồi k gặp 2 người mà cũng tại 2 anh em 2 người giống nhau quá à, Việt Anh lại mặc đồ boy nữa nên là…ui anh Việt iu quý của Qualy – Nhỏ liến thoắng 1 hồi rồi đẩy nó ra ôm chầm lấy 2 nó
– Hì, lâu lắm k gặp em, nhóc lớn quá rồi à nha – VIệt dịu dàng xoa đầu Linh
– Ai vậy Việt ?- Nhỏ Ly lên tiếng hỏi, nhìn nó cười nhưng nụ cười tỏa ra sát khí ngùn ngụt khiến ông Việt nhà ta cũng cảm thấy có gì đó bất ổn ở đâu đó…
– à à…hì đừng lo, nhỏ này là Lee Qualy, hay tên Việt Nam là Hoàng Thùy Linh đó, nó là em họ xa của tui với hai tui chứ hổng có yêu đương gì đâu à, con bé ngây thơ lắm, yên tâm đi – Nó hiểu ý nhỏ bạn nên vội vàng giải thích
– Ồ! Vậy hả?, um, chào Linh nha, tui là Ly- Quách Ly Ly, rất vui được quen bạn – Ly nhìn Linh nở nụ cười tươi
– Um, Linh rất sẵn lòng – Linh cũng đáp lại bằng nụ cười tươi k kém
– Rùi, Linh lại đây chị giới thiệu thêm cho em 1 số bộ mặt đáng nói. Tên này là Nam, Vũ Anh Nam, đại thiếu gia nhà họ Vũ thay bồ như thay áo nên em đừng có mà chết hắn nhé – Nó cố tình nhấn mạnh cụm từ “thay bồ như thay áo”
– Hì, Linh rất vui được biết anh – Linh cúi chào lễ phép
– Rồi, tiếp, tên này la Phạm Gia Hưng, đại thiếu gia nhà họ Phạm- Nói rồi nó léo tên Hưng dậy (vì tên này đang úp mặt vào bàn ngủ thì phải, hết nói nổi)
– Um, chào anh ạ – Linh cười, cúi người chào
– Hì…chào Linh – Hưng sau 1 hổi mãi mới nói ra được, nụ cười cũng đầy gượng ép
Lúc bấy h Linh mới để ý thấy rằng giọng nói này quen quen…k, phải nói là rất quen, chính xác thì cái giọng nói mà Linh k thể nào quên được …ngẩng lên nhìn để xác nhận lại rằng thì 4 mắt chạm nhau, 2 con tim đau đớn, 1 người k tin vào mắt mình…Linh bỗng dưng ấp úng, giọng nói run run:
– Ơ…anh…
– Ủa? sao mặt 2 người đần thúi ra zị ?- Nó ngó Linh rồi lại ngó sang tên Hưng
– À, k có gì đâu- Linh đỏ mặt quay đi
Hưng cũng lấy tay che mặt quay đi cái khuôn mặt đỏ lên của mình nhưng dù có làm vậy thì cái khoảng thời gian sững lại kia của Hưng với Linh cũng k thoát giỏi mắt của 1 số vị tiền bối già trước tuổi và có thâm niên nhiều năm cua gái …
– Ủh mà lạ ghê hén, người đó đâu rùi Linh – Nó nhớ ra gì đó, bắt đầu ngó dáo dác đưa mắt tìm…
– Dạ, anh ấy còn bận nhiều việc bên Anh nên anh ấy bảo k về đâu ạ – Linh hiểu ý nó
– HẢ? CÁI GÌ? K VỀ Á? – Nó hét lên như k tin vào tai mình
– Ấy, chị đừng cáu