…” Vẻ mặt kinh hoàng thất sắc ấy Liêm Tuấn thấy hết, anh có vẻ thú vị: “Chắc em không nằm mơ thấy anh trừ lương em chứ?” Vậy mà cũng nhìn ra? Đỗ Lôi Ty gật đầu theo phản xạ, gật một lúc lại thấy không đúng, lập tức lắc đầu. Quả nhiên bộ mặt thật của nhà tư bản đã bộc lộ: “Nghe nói ngày nghĩ gì thì đêm mới mơ thấy cái đó, chắc em không phải là muốn anh trừ lương nhỉ?” Nhắc đến trừ lương là trái tim yếu ớt của Đỗ Lôi Ty suýt nữa co thắt, cô vội giải thích: “Không! Em có mơ thấy anh trừ lương em đâu! Em… em mơ thấy anh trả lương cho em!” Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, sếp tổng anh cứ tăng lương cho em là được! “Ồ?” Liêm Tuấn chống cằm, gật đầu: “Mấy hôm nay em làm việc cũng khá cần mẫn, anh đang nghĩ xem có nên tăng lương cho em không?” Thật ư? Đỗ Lôi Ty mở to mắt, lúc nãy đôi mắt vẫn còn u ám mà nay đã phát ra ánh sáng xanh biếc như của sói săn mồi vậy. “Nhưng…” Sếp tổng bỗng quay ngoắt, “Đã nói mơ và thực là trái ngược nhau, xem ra phải thôi vậy.” Xoảng xoảng… Ai đó hóa đá vỡ tan tành. Sếp tổng à, từ bao giờ mà anh đã trở nên ba phải rồi”>(T o T) /… Mới sáng sớm đã bị dọa dẫm nên tâm trạng Đỗ Lôi Ty rất sa sút. May thay sự sa sút ấy đã hóa thành mây khói khi cô nhìn thấy lịch điện tử trên tường. Thứ Hai! Họ bị cách ly là thứ mấy? Là thứ Ba! Thế chẳng phải … ngày mai là cô được giải phóng?!!! Đột nhiên trong lòng Đỗ Lôi Ty như bừng bừng ngọn lửa chiến thắng, kháng chiến bảy ngày gian khổ vất vả cuối cùng đã sắp kết thúc, một ngàn rưỡi tệ lung linh cuối cùng sắp rơi vào túi, những nỗi khiếp sợ liên tục trong hai mươi tư giờ do sếp tổng đại nhân gây ra cuối cùng đã sắp trôi qua! Tuyệt thật! Con người gặp chuyện vui là tinh thần sảng khoái, Đỗ Lôi Ty hứng chí, ý chí chiến đấu đánh không chết lại trở về. “Sếp tổng, hôm nay có công việc gì ạ?” Văn kiện, đến đây! Hợp đồng, đến đây! Công việc, cứ ập đến đây! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng! “Hôm nay không có việc gì.” “Không có?” Đỗ Lôi Ty hơi sững sờ, chẳng lẽ làm việc cho sếp tổng mà còn được nghỉ? Đang nghi hoặc thì sếp tổng đã ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Đỗ Lôi Ty ngúng nguẩy đi đến, “Sếp tổng, có gì dặn dò sao?” “Không có công việc, nhưng có việc khác cần em làm.” “Việc gì ạ?” “Giải sầu với anh.” “…” Đỗ Lôi Ty im lặng hai giây, “Sếp tổng, em bán nghệ không bán thân.” “Tiền lương…” “Bán! Em bán hết!” Và thế là, ngày thứ bảy bị cách ly đã đi đến hồi kết với hợp đồng lớn mà sếp tổng bận rộn mấy hôm nay, Đỗ Lôi Ty cũng từ một cô emthêm chỉ bán nghệ không bán thân, lắc mình biến thành trợ lý thân cận vừa bán nghệ vừa bán thân. Công việc đầu tiên của trợ lý thân cận là – đánh bài với sếp tổng. “Em có thể nào nghiêm túc được không?” Liêm Tuấn cầm bài trong tay, cực kì bất mãn. Sếp tổng ơi, oan quá! Đỗ Lôi Ty nước mắt đầm đìa, không phải cô không nghiêm túc đánh bài, mà là sếp tổng thực sự quá mạnh, ván nào cũng thắng, bảo con tôm nhỏ là cô làm sao chịu nổi? “Em thế này không được.” Liêm Tuấn nói, “Thế này nhé, em thắng anh một ván, anh sẽ tăng lương cho em thêm một trăm t