;n đã được một tuổi, nhưng có điều, Yên càng lớn càng ít khóc, hơn thế nữa mà nó ít khi cười, cáimặt cứ lầm lì nhìn rất đáng sợ. Rồi Phương nghỉ ở nhà một thời gian chăm sóc cho Yên, còn tôi vẫn đi làm phụ hồ kiếm tiền nuôi mẹ con nàng.
Trong một lần nghỉ giải lao giữa giờ. Tôi có nghe mấy ông bạn nói chuyện về tâm linh. Họ bàn luận về một câu chuyện mà tôi ngồi nghe thì rùng mình ghê rợn. Mấy ông kể bên này hồi trước có vụ em trai giết anh trai ruột để chiếm đoạt tài sản, xong hồnthằng anh hiện về đòi mạng. Thằng em dùng đủ bùa, mời đủ thầy rồi mà vẫn không ănthua gì. Cuối cùng để ra đượcthằng con trai mà mặt có nết như thằng anh, lúc đầu nghĩ đó là do gen di truyền. Ai ngờđến năm nó học lớp sáu, bố con cãi cọ gì nhau. Thằng conlấy dao dâm thằng bố một nhát chí tử. Nghe người ta đồn cách thằng con đâm thằng bố y như thằng bố đâmchết anh trai mình vậy. Nói đến đây một ông thêm vào:
- Tôi nghĩ, cái gì cũng có sốcủa nó rồi các ông ạ. Mạng đền mạng là đúng. Thằng đó giết anh nó, cứ tưởng là thoát thân mà hưởng gia tài, nhưng cuối cùng cũng bị chính con trai mình giết. Thật đúng là quả báo.
Một ông khác nói:
- Nghe đâu con thằng đó chính là hồn anh trai nó nhậpvô lúc còn trong bụng mẹ. Đáng sợ nhỉ các ông nhỉ? mấy chục năm sau còn bị ma đòi mạng được.
Rồi ông ta quay qua tôi và hỏi:
- chú em thấy thế nào?
Tôi ngồi đó nghe mà rùng mình toát mồ hôi hột, tôi chỉ trả lời nhỏ:
- đúng là sợ thật.
Mấy ông kia lại bàn tán tiếp đến chuyện bùa, ngải và thầy tà. Các ông bảo có một thầy bùa Việt Nam qua đây đã lâu, tu nghiệp bên này, nghe nói bây giờ yêu thuật tàđọa của ông giỏi lắm. Sau khi nghe được địa chỉ và chỗ ở, tôi quyết tâm đến thọ giáo ông thầy.
Dừng chân trước căn nhà củaông thầy mà tôi rùng mình, toàn cây cối rậm rạp, và cái cảm giác y như đang đứng trước cửa vào cõi chết vậy. Tôi run rẩy bước đên trước cửa thì một tiếng nói vọng ra:
- Thằng kia, vào đi, đứng đólàm gì.
Tôi giật mình vội mở cửa vào,cúi chào ông thầy đang ngồi trước bàn thờ khói nghi ngút,đó là bàn thờ thờ thần 3 mắt (Vị thần cai quản cõi âm của người Thái Lan). Ông thầy ra hiệu mừoi tôi ngồi, vừa ngồi