ôi vốnlà người sùng bái đạo phật, nên một phần chúng tôi chạy đến đây cũng là vì lý do TháiLan là thánh địa của phật giáo, chúng tôi mong rằng sinh sống ở đây có thể thoátkhỏi sự theo đuổi, ám ảnh của ma quỷ. Nhưng than ôi, tôi và Phương cũng đã mắc một sai lầm tai hại, nói Thái Lan là thánh địa của phật giáo là đúng, nhưng tại sao lại là thánh địa của phật giáo? Nghe người ta nói, trước kia, Thái Lan là vùng đất xấu, ma quỷ hiện hình, cộng thêm bùa ngải được sử dụng hàng ngày. Đáng lý ra đây từng được coi là cái thế giới khác của cõi sống. Nhưng rồi người dân Thái Lan không chịu được, họ tuyên chuyền, và xây chùa chiền, thành ra mới được cái ngày hôm nay, thánh địa của phật giáo. Bây giờ Thái Lan đã khác trước rất nhiều, được tiếng tụng kinh, gõ mõ, và ánh sáng của phật pháp bao chùm, nên họa chăng đã bớt đi được phần nào hơi lạnh của cái cõi khác. Nhưng mà nói là bớt, không có nghĩa là hết, cho nên tôi và phương luôn hi vọng rằng việc trốn đến Thái Lan là đúng.
Khi đứa con tròn bốn tháng, tôi và Phương bàn nhau đi lễchùa, cám ơn thần phật đã bảo vệ chúng tôi. Hôm đó, tôi và Phương dậy từ sớm chuẩn bị hoa quả, vàng mã, hương để đi đến một ngôi chùa Việt Nam gần đó cúng bái. Vào đến nơi tôi và phương dâng hoa quả, tháp hương khấn bái, cầu mong cho cả ba người chúng tôi luôn luôn mạnh khỏe và hạnhphúc. Đang vái lại, chợt có một nhà sư đứng đằng sau, ông chắp tay lại mà nói:
- Thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống, lập địa thành phật.
Nghe xong cả tôi và phương giật bắn mình. Cả hai quay lại nhìn nhà sư không chớp mắt. Rồi nhà sư ôn tồn bảo chúng tôi khi nào cúng bái xong thì vào gian giữa chùa, nơi có pho tượng của phật tổ rất to,mạ vàng óng ánh. Sau khi đã lễ xong, và đi tới gian chính như lời nhà sư nói, vừa ngồi xuống tấm đệm nhỏ, tôi có cái cảm giác thư thái lạ thường, và có lẽ Phương cũng vậy, cứ nhìn nét mặt thanh thản của nàng là rõ. Rồi tôi hỏi nhà sư:
- Xin cho hỏi, sư thầy gọi chúng con vào đây có gì dạy bảo ạ?
Sư thầy từ tốn đáp:
- Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục. Câu này hai con phải hiểu rõ nhất chứ.
Phương lúc này mặt cắt không còn một hột máu, nàng bắt đầu toát