khi con bị trúng hàn độc của Huyền Minh thần chưởng, cô ta từng có ơn với con. Một thục nữ ôn nhu đức hạnh như thế, kiếm đâu cho ra? Hay là con chê cô ấy không được đẹp?
Trương Vô Kỵ vội đáp:
- Không, không phải đâu. Chu cô nương mà còn không đẹp thì trên đời này còn ai mới đẹp nữa?
Tạ Tốn nói:
- Vậy ta đứng ra làm chủ hôn cho con lấy cô ta làm vợ. Cái hủ lễ nam nữ thụ thụ bất thân kia không còn gì phải cấm kỵ nữa.
Chu Chỉ Nhược đứng bên nghe hai người nói chuyện, bỗng thấy nói đến mình, thẹn đỏ bừng cả mặt, liền đứng dậy toan chạy đi. Tạ Tốn nhảy tới giang hai tay chặn nàng lại cười nói:
- Không được đi đâu, không được đi đâu. Hôm nay ta nhất định làm mối cho hai cô cậu rồi.
Chu Chỉ Nhược hờn dỗi nói:
- Tạ lão gia tử đừng đùa cợt nữa. Mình phải tìm cách nào quay về Trung Thổ, ai lại nói những chuyện lăng nhăng ấy bao giờ?
Tạ Tốn cười ha hả nói:
- Trai lấy vợ gái lấy chồng là chuyện chung thân đại sự, sao lại bảo là chuyện lăng nhăng? Vô Kỵ, cha mẹ con ở trên hoang đảo cũng tự mình bái trời đất thành hôn. Hai người đó nếu khi xưa không phá cái lệ của thế tục, thì hôm nay làm gì có tên tiểu tử này? Huống chi hôm nay lại có nghĩa phụ con đứng chủ hôn. Hay là con không thích Chu cô nương? Hay con không muốn khu trừ chất độc trong cơ thể cô ta chăng?
Chu Chỉ Nhược ôm mặt toan chạy nữa, Tạ Tốn nắm áo cô ta kéo lại cười nói:
- Cô chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngày mai mình không gặp nhau nữa à? À, ta biết rồi, cô không muốn gọi lão già mù này là bố chồng chứ gì?
Chu Chỉ Nhược vội nói:
- Không, không, không phải đâu. Tạ lão gia tử là hào kiệt đời nay ...
Tạ Tốn nói:
- Thế là cô bằng lòng chứ gì?
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Không, không.
Tạ Tốn nói:
- Chắc cô thấy đứa con nuôi tôi không ra gì phải không?
Chu Chỉ Nhược im lặng giây lát mới nói:
- Trương công tử võ công trác tuyệt, danh dương giang hồ. Được ... được người chồng như thế, còn mong gì hơn nữa? Có điều ... có điều ...
Tạ Tốn nói:
- Có điều sao?
Chu Chỉ Nhược háy Trương Vô Kỵ một cái nói:
- Anh ấy ... anh ấy trong lòng thích là thích Triệu cô nương, cháu biết lắm mà.
Tạ Tốn nghiến răng nói:
- Con tiểu tiện nhân Triệu Mẫn hại mình đến nước này, không lẽ Vô Kỵ vẫn còn chấp mê chưa tỉnh hay sao? Vô Kỵ, ngươi tự mình nói ra ta nghe nào.
Trương Vô Kỵ trong lòng bối rối, nghĩ đến nụ cười giọng nói của Triệu Mẫn chỗ nào cũng khiến rung động lòng người, giá như lấy được nàng chung sống với nhau đếu răng long đầu bạc thì thật là mãn nguyện, thế nhưng lại chuyển qua nhớ tới gương mặt nát bấy của Ân Ly, đầy vết kiếm máu me vội nói:
- Triệu cô nương là kẻ thù của tôi, tôi muốn giết cô ta để báo thù cho biểu muội.
Tạ Tốn nói:
- Thấy chưa, Chu cô nương có còn nghi ngờ gì nữa không?
Chu Chỉ Nhược nói nhỏ:
- Cháu vẫn chưa yên tâm. Trừ phi ... trừ phi lão gia bảo anh ấy ... phải thề đi. Nếu không thà cháu để cho chất độc phát ra mà chết chứ không chịu để cho anh ấy giúp cháu khu trừ chất độc.
Tạ Tốn nói:
- Vô Kỵ, mau thề đi.
Trương Vô Kỵ quì xuống nói:
- Tôi Trương Vô Kỵ nếu như quên mối thù của biểu muội thì trời đất không tha.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Em muốn anh nói cho rõ ràng, đối với Triệu cô nương ra sao?
Tạ Tốn nói:
- Vô Kỵ, con nói cho rõ ra chứ ?trời đất không tha? mơ hồ quá.
Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Yêu nữ Triệu Mẫn ra công gắng sức phục vụ hoàng đế Thát tử, làm khổ bách tích, hại cả nghĩa sĩ võ lâm, lại ăn trộm bảo đao của nghĩa phụ, làm hại biểu muội Ân Ly. Trương Vô Kỵ nếu còn sống ngày nào thề sẽ không quên mối thù đó, nếu như vi phạm xin trời hại tôi.
Chu Chỉ Nhược cười nhạt nói:
- Chỉ sợ lúc đó anh lại không nỡ ra tay thôi.
Tạ Tốn nói:
- Thôi ta bảo đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, mình là giang hồ hào kiệt, đâu có nệ gì mấy chuyện lễ nghi lôi thôi phiền phức, chi bằng hai đứa hôm nay bái đường thành thân cho xong đi. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán này trừ được sớm ngày nào tốt ngày nấy.
Trương Vô Kỵ vội nói:
- Không được! Nghĩa phụ, Chỉ Nhược, xin hai người nghe tôi nói một lời. Ân cô nương đối với tôi tình thâm ý trọng, từ bé cô ta đã mong mỏi lấy tôi làm chồng, còn tôi trong lòng cũng muốn lấy nàng làm vợ, tuy hai người chưa có cưới xin nhưng cũng có cái tình phu phụ. Nàng chết xác còn chưa lạnh, lẽ nào tôi đã đi lấy người khác cho đành?
Tạ Tốn trầm ngâm rồi nói:
- Con nói thế cũng phải, vậy thì ý con ra sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cứ như ý hài nhi, hôm nay con sẽ