ộ nhưng có chút gì đó lạnh lùng, xa vắng.
Dao Quang mỉm cười rất tươi :
- Xin mời nữ hiệp ! Tại hạ vinh hạnh được phục hầu bậc anh thư của Lư Sơn phái.
Ngọc Thiền biến sắc, nhìn gã trung niên anh tuấn này không chớp mắt. Vì sao gã lại biết được bí mật của nàng với Dao Quang?
Nàng run giọng hỏi :
- Tôn giá là ai?
Dao Quang chưa kịp đáp thì Đại Thủ Quái Tẩu ngồi cách đấy vài bàn, đã đứng lên, cười hô hố:
- Quả chẳng uổng công lão phu lặn lội đến đây! Con bé áo đen kia đáng được tôn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Ngọc Thiền từng nghe Dao Quang kể về Đại Thủ Quái Tẩu nên nhận ra ngay. Dù sợ đến xanh mặt nhưng nàng vẫn cứng cỏi đáp :
- Bổn cô nương cũng không ngờ mình lại được diện kiến giang hồ đệ nhất ác nhân.
Nói xong, nàng ngồi xuống, thản nhiên gọi rượu thịt . Ai nấy đều phục lăn trước đởm lược của mỹ nhân, chỉ mình Dao Quang biết nàng đang khiếp vía. Chàng dịu giọng trấn an:
- Cô nương đừng lo lắng. Tại hạ đủ sức cầm chân lão để cô nương chạy lên núi.
Thính lực của Quái Tẩu rất tinh tường nên nghe được câu nói ấy. Lão giận dữ nạt:
- Ngươi là đứa khốn kiếp nào mà dám khua môi, múa mỏ trước mặt lão phu?
Có một gã đa sự nào đấy đã lên tiếng:
- Bẩm Đinh tiền bối! Gã ta chính là là Đào Hoa công tử Du Hoạch Lạc, đứng hàng thứ tư trong giang hồ lục ác!
Ngọc Thiền giật mình, chút tình cảm dành cho người đối diện tan biến sạch. Quái Tẩu phì cười:
- Cái thứ nhãi ranh mặt trắng họ Du kia mà cũng được đứng chung hàng ngũ với lão phu ư? Ngươi muốn sống thì cút ngay để lão phu cầu hôn người đẹp.
Dao Quang thì thầm với Ngọc Thiền :
- Ta sẽ khiêu chiến với lão ác ma. Thiền muội hãy nhân cơ hội ấy mà đào tẩu ngay.
Tuy giọng nói có khác về âm sắc, nhưng cách nói thì vô cùng quen thuộc, khiến Ngọc Thiền sững sờ, ngoan ngoãn gật đầu. Trên đời này chỉ mình Dao Quang mới gọi nàng như thế, và Đào Hoa công tử đã đứng phắt lên, ngạo nghễ nói:
- Đinh lão quái ! Người đời thường nói tre già măng mọc, lão giờ đây đã là khúc gỗ mục, ta chỉ cần trăm chiêu cũng đủ khiến lão phải đổ máu nơi này. Có giỏi thì hãy cùng ta thử vài chiêu? Nói xong, gã rút kiếm, kéo Ngọc Thiền lướt ra ngoài. Gã đứng lại trấn giữ cửa quán, còn Ngọc Thiền phi thân về hướng đường sơn đạo dẫn lên núi. Mất mồi ngon, Đại Thủ Quái Tẩu giận điên người, lao theo ngay và vung đôi tay dài thườn thượt tấn công họ Du. Quái Thủ sở trường công phu Độc Thiết Tráo, hai cánh tay cứng như thép, không sợ đao kiếm và có mười móng nhọn tẩm đầy chất độc Kiếm Huyết Phong Hầu. Do vậy, lão ngờ rằng chỉ một chiêu cũng có thể đẩy lùi được đối phương. Nào ngờ, đường kiếm của Du Hoạch Lạc hiểm ác vô song, như vạn ánh sao uy hiếp những yếu huyệt trên mặt và ngực lão ác ma. Quái Tẩu kinh hãi lùi lại, không còn dám xem thường đối thủ nữa. Lão thận trọng dồn thêm chân khí vào song thủ, xuất chín chiêu liên hoàn mãnh liệt như vũ bão mới đẩy được họ Du thoát lui một trượng. Thực khách ùn ùn kéo ra xem cuộc so tài hấp dẫn. Lòng họ hy vọng cả hai đều chết để võ lâm rảnh nợ. Một gã có máu đỏ đen lập tức khởi xướng việc cá cược. Gã bắt Quái Tẩu với tỷ lệ ăn một thua ba. Lập tức có người nâng lên một năm, rồi một bảy, tiếng cãi cọ vô cùng huyên náo, nhộn nhịp như phiên chợ. Quả thực Đào Hoa công tử có vẻ kém thế vì gã chỉ sở hữu độ ba mươi năm tu vi, còn Quái Tẩu thì thâm hậu gấp đôi. Pho Độc Thiết Trào của Quái Tẩu lại ác độc phi thường, khi phối hợp với những đòn chân chớp nhoáng, bất ngờ. Song trào vù vù xé gió, ngang nhiên va chạm với trường kiếm và mấy phen suýt đoạt được vũ khí của họ Du. Nhưng ngược lại, bộ pháp của Đào Hoa công tử ảo diệu vô song, tiến thoái nhanh như gió thoảng, mỗi lần phản kích là đẩy lùi Quái Tẩu. Quần hào trố mắt khâm phục trước trình độ kiếm thuật hãn thế của chàng công tử đa tình họ Du, và những kẻ đặt cược vào tứ ác khấp khởi mừng thầm. Riêng Dao Quang tự biết mình không thắng nổi Đinh lão quỷ nếu không liều mạng. Công lực yếu kém của bản thân Đào Hoa công tử không phát huy được hết sở học của chàng. Dao Quang kế thừa tinh thần nghĩa hiệp của Lư Sơn Tiên ông nên quyết giết cho được lão ác ma. Cùng lắm thì chàng từ bỏ thân xác Du Hoạch Lạc, tìm kẻ khác mà hóa thân. Lúc này, Ngọc Thiền đã kéo lực lượng Hiên Viên gia trang và các phái bạch đạo xuống đến. Họ phấn khởi theo dõi cuộc tử đấu, lòng mỗi lúc thêm thắc mắc, nghi ngờ. Chân Như Tử gãi tai bối rối:
- Lạ thực! Năm ngoái bần đạo từng đùa giỡn với gã họ Du, chỉ hơn trăm chiêu đã chém đứt giải lưng quần củ